linhphandr@gmail.com
+84 978 522 626

Áp lực hai chiến tuyến

Từ câu chuyện "Lão miệng" của trẻ nhỏ... Cô mắt, cậu chân, cậu tay, bác tai, lão miệng từ lâu vẫn sống với nhau rất thân thiết. Bỗng một hôm cô mắt đến than thở với cậu chân và cậu tay:
- Bác tai, hai anh và tôi làm việc quanh năm. Còn lão miệng chẳng làm gì cả, chỉ ăn không ngồi rồi. Nay chúng ta đừng làm gì nữa, thử xem lão có sống được hay không?
 
Cậu chân, cậu tay cũng nói:
 
- Phải đấy, chúng ta phải đi nói cho lão biết để lão tự lo lấy. Chúng ta đã vất vả nhiều rồi, nay đến lúc lão phải tự tìm lấy thức ăn, xem lão có làm nổi được không?
 
Cô mắt, cậu chân, cậu tay cùng kéo nhau đến lão miệng, đi qua nhà bác tai, họ thấy bác cũng đang ngồi im lặng như nghe ngóng điều gì. Cả ba liền chạy vào cùng nói:
 
- Bác tai ơi, bác có đi cùng chúng cháu đến nhà lão miệng không? Chúng cháu đến nói với lão cho lão biết là từ nay chúng cháu không làm cho lão ăn nữa. Chúng cháu cũng như bác lâu nay vất vả nhiều rồi, nay phải nghỉ ngơi mới được.
 
Bác tai gật đầu lia lịa:
 
- Phải, phải...bác sẽ đi với các cháu!
 
Bốn người hăm hở đến nhà lão miệng. Ðến nơi, cả bọn không chào hỏi gì cả, chân và tay nói luôn:
 
- Chúng tôi hôm nay đến không phải để thăm hỏi trò chuyện với ông mà để nói cho ông biết từ nay chúng tôi không làm để nuôi ông nữa. Lâu nay chúng tôi đã cực khổ vất vả vì ông nhiều rồi!
 
Lão miệng nghe nói rất lấy làm ngạc nhiên, lão nói:
 
- Có chuyện gì muốn bàn bạc với nhau thì hãy vào trong nhà đã. Làm gì mà nóng nảy thế?
 
Bác tai, cô mắt, cậu chân, cậu tay đều lắc đầu mà rằng:
 
- Không, không bàn bạc gì nữa. Từ nay trở đi ông phải lo lấy mà sống. Còn chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm gì cả. Xưa nay chúng tôi có biết cái gì ngọt bùi ngon lành đâu mà làm cho cực!
 
Nói rồi cả bọn kéo nhau về.
 
Từ hôm đó, bác tai, cô mắt, cậu chân, cậu tay không làm gì nữa. Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, cả bọn thấy dần dần mệt mỏi rã rời. Cậu chân, cậu tay không còn muốn cất mình lên để chạy nhảy vui đùa.
 
Cô mắt thì ngày cũng như đêm lúc nào cũng lờ đờ, thấy hai mí nặng trĩu, buồn ngủ mà ngủ không được. Bác tai trước kia hay đi nghe hò, nghe hát, nay bỗng thấy lúc nào cũng ì ì như xay lúa. Cả bọn lừ đừ mệt mỏi cho đến ngày thứ bảy thì không chịu được nữa đành họp nhau lại để bàn. Bác tai nói với cô mắt, cậu chân, cậu tay:
 
- Chúng ta lầm rồi các cháu ạ. Nếu chúng ta không làm cho lão miệng ăn thì chúng ta sẽ bị tê liệt tất cả. Lão miệng cũng có công việc của lão là nhai, như vậy cũng là làm việc chứ không phải ăn không ngồi rồi. Trước sống với nhau thân thiết như thế, nay tự dưng chúng ta gây chuyện, lão miệng có ăn thì chúng ta mới khỏe khoắn được. Chúng ta nên đến nói lại với lão. Các cháu có đi không?
 
Cô mắt, cậu chân, cậu tay cố gượng dậy đi theo bác tai đến nhà lão miệng. Ðến nơi họ thấy lão miệng môi nhợt nhạt, hàm răng thì khô như rang, không buồn nhếch mép. Bác tai, cô mắt, cậu chân, cậu tay, người vực lão dậy, kẻ đi tìm thức ăn. Lão miệng ăn xong dần dần tỉnh lại.
 
Bác tai, cô mắt, cậu chân, cậu tay tự nhiên cũng thấy trong mình khoan khoái như trước. Từ đó, lão miệng, bác tai, cô mắt, cậu chân, cậu tay lại thân mật sống với nhau, mỗi người một việc, không ai tị ai cả.
 
GẪM CHUYỆN NGƯỜI LỚN CHÚNG TA...
Trong bệnh viện có những câu chuyện trở thành chuyện "thường ngày ở huyện" và là đề tài để tám cùng năm tháng của anh em:
 
- Mấy ổng ngồi ở trển, chẳng biết cái gì, chỉ biết vẽ ra cho mình làm muốn chết, xuống đây làm thử coi...
- BS chẩn đoán hình ảnh ngồi máy lạnh phà phà làm sướng muốn chết, đâu có cực như BS lâm sàng mình...
- Mấy em làm nhân viên y tế sướng, không phải đụng chân, đụng tay, lau lau quét quét, bẩn như tụi chị...
- Cái phòng QLCL làm cái gì? Suốt ngày chắp tay sau đít đi lòng vòng, thấy chả làm gì...
.....
 
Còn nhiều nhiều nhiều câu chuyện tựa tựa như thế, và người lớn chúng ta nghĩ gì? Thật lòng mình rất mong được nghe chia sẻ từ các anh chị.
 
(Còn tiếp)
 
Phần I: NỖI BUỒN BIẾT NGỎ CÙNG AI
 
 
Hình minh họa: Internet
 
BS Phan Thị Lan Viên
THÔNG TIN KHÁC

Bản quyền thuộc về CLB QLCL-ATNB

© 2014 Thiết kế bởi QPS Team